Lắng đọng cảm xúc cùng những bài thơ buồn cô đơn ngắn nhất

Nỗi cô đơn, lẻ loi luôn dày xéo bạn mỗi khi màn đêm buông xuống. Những vần thơ buồn cô đơn ngắn như nói hộ lòng mình, bộc lộ nỗi buồn, nỗi tương tư sau một mối tình tan vỡ, về một cuộc tình dang dỡ trong hối tiếc. Đó như chính là chỗ dựa, giúp bạn cảm nhận được sự đồng cảm, vượt qua sự lạnh lẽo trong tâm hồn và cảm thấy thoải mái, dễ chịu nhất khi được chia sẻ. Dưới đây là những bài thơ hay, xúc động nhất, mời các bạn cùng tham khảo nhé.

Tổng hợp bài thơ buồn tâm trạng cô đơn hay nhất

Những bài thơ buồn tâm trạng cô đơn khiến mọi người day dứt khôn nguôi khi thấu hiểu được nỗi đau, nỗi buồn chất chứa trong lòng người trong cuộc. Những bài thơ buồn như những tiếng thở dài miên man, không hồi nghỉ. Cùng nhau đọc và cảm nhận những vần thơ hay, xúc động này nhé.

Ngõ thu

Nhớ dạo quen đầu nơi ngõ thôn
Hoàng hôn ngả nhạt bóng theo dồn
Vần thương ấy dệt trên bờ cỏ
Chữ đợi ta cài dưới cọng môn

Buổi đó tim chừng như thắt lại
Đến giờ dạ vẫn cứ cào nôn
Nhìn theo lối mộng lòng sao bỗng
Vạn nỗi lâng lâng đảo xuyến hồn.

Chủ nhật nhớ

Thơ: Phương Vũ

Chủ nhật nào cũng mong ngóng thiết tha.
Bởi nhung nhớ nên ra vào thơ thẩn
Anh nơi đó có chăng tình vương vấn
Chủ nhật hồng thờ thẫn có nơi anh?

Trời hôm nay thời tiết thật trong xanh
Những đôi lứa yến oanh chiều chủ nhật
Họ bên nhau những nụ hôn ngây ngất
Bao nồng nàn cứ phảng phất đôi môi.

Chủ nhật nào…cũng chỉ có mình thôi
Em buồn lắm khép ngăn đôi dòng lệ
Anh nơi đó lỡ nào sao mặc kệ
Để nơi này tình hoang phế trong em.

Yêu thương ơi…bao nhung nhớ khát thèm
Vòng tay ấm trong đêm trời hoang lạnh
Đừng nhé anh để má hồng xa lánh
Khắc khoải lòng lại chạnh những niềm riêng.

– Em quay về đường cũ để làm chi
Khi chữ nợ chẳng còn gì đâu nữa
Thì thôi em như chưa lần vai tựa
Giữ lời yêu câu hứa chỉ nát lòng.
Tình cạn rồi chớ hi vọng chờ mong
Hãy thầm thả theo dòng đời trôi nổi
Chỉ tiếc thương một thời anh lặn lội
Kiếm tìm em sớm tối bước chung về.
Mình lạc loài giữa dâu bể nhiêu khê
Ôm bóng tối bốn bề đêm trống vắng
Chớ nói chi chuyện thề non biển hẹn
Rồi ước mơ như Trăng khuyết lại đầy.
Em hãy nhìn gió đẩy xuống chân mây
Vờn nhau đuổi tháng ngày bay xa mãi
Anh lặng bước thở dài không quay lại
Gánh đau thương tê tái ngẫn ngơ sầu

– Nói thế nào cũng khiến trái tim đau
Thôi cứ thế chia tay nhau lặng lẽ
Kỷ niệm xưa hãy quên đi người nhé
Yêu thương nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai
Tình đôi mình chẳng thể có ngày mai
Mong gì nữa chuyện tương lai hạnh phúc
Nói thế nào cũng không sao thuyết phục
Tranh luận rồi lại ấm ức được thua
Cắt nghĩa thế nào cũng nhận lấy xót chua
Tổn thương nhau liệu có vừa tâm ý
Trót vấn vương đừng làm nhau khó nghĩ
Nhận được gì hay cũng chỉ đắng cay?
Chẳng còn gì thôi cứ thế chia tay
Thứ hạnh phúc đi vay thì nên trả
Kể từ đây mình thành người xa lạ
Bước ngược đường nên hóa những người dưng!

– Có một người bên anh những ngày qua
Chẳng phải em mà là cô gái khác
Rất trẻ con và cũng yêu ca hát
Bản chất thì chắc mạnh mẽ giống em
Cô ấy chỉ xuất hiện vào ban đêm
Cùng anh nghe một hai bài nhạc cũ
Khi giấc mơ đã ru anh say ngủ
Cô ấy cười lặng lẽ đứng cạnh bên
Cô ấy là! Mà anh không biết tên
Ai cũng gọi là Cô Đơn gì đấy
Không hình dung nên chẳng ai nhìn thấy
Chỉ cảm nhận bằng nước mắt ở tim.

– Vô tình anh gặp em
Rồi vô tình thương nhớ
Đời vô tình nghiệt ngã
Nên chúng mình yêu nhau
Vô tình nói một câu
Thế là em hờn dỗi
Vô tình anh không nói
Nên đôi mình xa nhau
Chẳng ai hiểu vì đâu
Đường đời chia hai ngả
Chẳng ai có lỗi cả
Chỉ vô tình mà thôi
Vô tình suốt cuộc đời
Anh buồn đau mải miết
Vô tình em không biết
Hay vô tình quên đi

– Những lúc buồn tôi lại viết về em
Người con gái từng một thời đắm đuối
Cảm xúc bon chen theo thứ tình rong ruổi
Biết bây giờ đã cập bến nào chưa…?
Em về trong tôi đêm trở gió giao mùa
Mắt như ướt hạt mưa tình ngày cũ
Con tim run nghe từng hồi chuông đổ
Nhớ thật nhiều chẳng dám gọi thành tên…
Giá như yêu thua lỗ được bắt đền
Em trả giá cuộc tình này sao nhỉ
Tôi muốn buông nhưng bàn tay chẳng thể
Mà níu vào chỉ chuốc lấy đắng cay…
Cả hai ta cùng đang chịu đọa đầy
Em xa cách con tim này đã chết
Tại sao ta yêu đương trong mỏi mệt
Mà không một lần bỏ quên hết…vì nhau…
Đã quá trễ để làm lại từ đầu
Khi niềm tin chẳng còn như lúc trước
Đời trắng đen làm sao ta biết được
Tình lỡ làng đành chấp nhận mà thôi…
Ngày hôm nay vẫn chỉ một bầu trời
Nhưng em đã không nhìn về tôi nữa
Thế giới này như chia thành hai nửa
Tôi và em ở hai hướng không cùng…
Đôi dòng lệ chảy xuống quá lưng chừng
Lại thấm vào nỗi niềm tan biến mất
Em hiểu chăng cơn đau tình chân thật
Dày vò nhau tê tái đến thắt lòng.

Người ấy

Chiều nay lặng lẽ trên sông vắng
Nhìn chiếc đò xuôi nước ngược dòng
Làn gió trở mùa nghe lạnh buốt
Xuân về ! Người có biết tôi mong?

Tai ác gió mùa tiết cuối Đông
Lạnh từ đâu đến sắt se lòng
Tôi mơ người ấy quay về bến
Khắc khoải hồn tôi phút chạnh lòng

Tôi ước và mơ có được đâu
Nhớ ai ngơ ngẩn thả dòng châu
May ra sóng cuộn sang người ấy
Nhặt hộ giùm tôi những giọt sầu…
(Tuyết Trang)

Giã biệt thu

Nơi góc bể tưởng ai nhớ mãi!
Tấm chân tình ân ái bấy lâu!
Sao người nỡ vội gieo sầu!
Ra đi chẳng gửi đôi câu giã từ!

Người giã biệt trời như lạnh lẽo
Nắng vàng tươi khô héo nhành hoa
Nơi xa duyên phận mặn mà
Lối xưa vắng bóng mình ta ngậm ngùi

Tình đã dứt thì thôi người nhé!
Chúc người luôn vui vẻ tròn đôi
Từ nay cách biệt phương trời
Đêm đêm cô lẻ trăng rơi bẽ bàng

Chân bước đếm lang thang từng ngõ
Đông ùa về buốt gõ con tim
Thu đi tình cũng trốn tìm
Tháng ngày chất chứa trời đêm mịt mùng…
(Tuyết Trang)

Ta trả cho nhau

Ta trả cho nhau món ân tình ngày đó
Những đêm dài vò võ trắng dòng thơ
Trả cho nhau day dứt một câu chờ
Để mỏi mòn bao năm mơ tháng đợi

Trả cho nhau mấy mùa trăng diệu vợi
Ta lãng quên rồi, sợi nhớ sợi thương
Quên đi nhau giá lạnh giữa đêm trường
Để không chạnh lòng trên con phố vắng

Trả cho nhau một khung trời mưa nắng
Hẹn một đời xây trọn nhịp cầu duyên
Trong đêm dài quên giấc mộng thần tiên
Buông rơi giấc nồng say ngày xa vắng

Trả cho nhau chân trời buồn không nắng
Áng mây trôi ảm đạm một quảng đời
Có đau lòng cũng một thoáng chiều rơi
Thế gian này bao tiếng ru chìm nổi…

Trả cho nhau những nẻo về đơn lối
Phố mưa chiều ướt đẫm trái tim côi
Trời vào đông gieo giá lạnh chẳng thôi
Hãy quên hết kỷ niệm thời hoang dại…

Trả cho nhau cuộc đời này nhiều lắm
Bao nhiêu là nỗi nhớ với yêu thương
Dẫu có đem nước mắt ướt đêm trường
Đem cay đắng cả đời này chưa dứt…
(Tuyết Trang)

Mơ bóng trăng soi

Trăng vàng rơi đáy nước xa xăm
Nắng phơi hờ hững cánh hoa tàn
Giữ lại mùa vui trong khúc nhạc
Giữ lại khăn nồng gói ấm êm.

Trăng tròn, trăng khuyết vọng ngàn năm
Tình đời say đắm mộng trăm năm
Ước với sao khuya đêm trăng khuyết
Mơ cùng chung bóng dưới trăng tròn.

Tình nhân tay nắm, lòng thầm nguyện
Vọng cả cung hằng nỗi hợp tan
Thấp thoáng lối nhỏ ai vừa nói
Trăng hỡi soi giùm bóng tình nhân
(Tuyết Trang)

Nhớ chiều xa

Chiều buồn mây xám buốt mưa đông
Cơn gió ngẩn ngơ ước nắng hồng
Người người hối hả vui phố thị
Lặng lẽ bóng ai phía ngược dòng.
.
Bừng lên bao kỷ niệm chốn này
Một chiều xa lắm giữa heo may
Áo trắng chờ ai nơi góc phố
Thả rơi hương tóc theo gió bay.
.
Chợt nhớ vần thơ thi sỹ Hàn
Bâng khuâng như ngân phím tơ đàn
“Em điên – em xé toang hơi gió” (*)
Gieo tình vương vấn bước lang thang …
(Tuyết Trang)

Luyến nhớ

Em vẫn giữ trong tim hình bóng cũ
Của một thời mình kề cận bên nhau
Nụ hôn say hơi ấm của tình đầu
Và ngày tháng tâm tư cùng thầm lặng.

Em sẽ giữ cho anh từng vạt nắng
Chiều hẹn hò mong ngóng ở công viên
Ước mơ ngày hai đứa được nên duyên
Từng đêm vắng cùng nghe lòng thao thức.

Tình yêu đó muôn đời hoài náo nức
Kỷ niệm hồng vẫn đẹp mãi trong mơ
Dù giờ đây trong kiếp sống bơ vơ
Em vẫn giữ không phai từng luyến nhớ.

Em vẫn giữ trong tim từng hơi thở
Thật ngọt ngào thời hoa mộng ngày qua
Để trong lòng mang mãi những thiết tha
Để hun đúc hương mơ thành mật ngọt.
(Tuyết Trang)

Băng giá

Dù ở nơi nào anh có hay
Tình em nhung nhớ vẫn tràn đầy
Bao đông vẫn mãi hoài mong nhớ
Gởi gió mây trời hương ngất ngây.

Em ở phương này tim xuyến xao
Bao đông day dứt nhớ phương nào
Từng đêm tâm sự cùng trăng gió
Gởi đến cho người ở chốn nao.

Anh biết trong em những đợi chờ
Những ngày luyến nhớ thuở vào mơ
Những chiều độc bước trên đường vắng
Để lạc khối tình trong ý thơ.

Có biết cho em chốn cô phòng
Mõi mòn nhung nhớ với chờ mong
Thu qua đông lại hồn băng giá
Tâm sự riêng mang cứ ngập lòng.

Đã trót yêu nhau sao đợi chờ
Để hồn thao thức chuỗi ngày thơ
Bên nhau anh nhé tròn mơ ước
Để mãi cho mình thôi ngẩn ngơ.
(Tuyết Trang)

Tàn tro

Khẽ ngoảnh lại cuộc tình xa ngái ấy
Còn lại gì sau năm tháng chơi vơi?
Chỉ đêm tối lạnh lùng và lặng lẽ,
Ta ra đi từ thuở chớm yêu người

Tôi trở lại tìm em trong quá khứ
Những ngày xưa cỏ đá đã xanh mồ
Tình vụng dại một thời nay nhắc lại
Chắc phải tìm trong ngăn khóa hư vô…

Thôi xin đừng nhìn tôi như khách lạ
Đừng giả vờ như chiếc lá thơ ngây
Em cứ hãy là mùa thu băng giá
Giết hồn tôi êm ái đến vạn ngày!

Tôi không muốn nghìn lần đau đớn nữa
Dấu yêu ư? Thưa một nắm tro tàn
Thu hãy tới hóa tim thành cát bụi,
Chuông đồng hồ chờđổ nhịp thời gian…
(Huỳnh Minh Nhật)

Ai về trong cơn say

Lặng lờ gió ngủ bên thềm cửa
Đêm nay say quá, rõ thật là!
Bâng khuâng khói thuốc ven trời lạnh
Mơ hồ… tôi nhớ một người xa

Nhưng nhớ làm chi để ngậm ngùi?
Đây niềm xa cách có chi vui?
Cớ sao tôi cười như mê dại,
Trong những đau thương lẫn ngọt bùi?

Trăng đứng tự tình tiêu điều khóc
Đêm chẳng chung lời với nước mây
Hình bóng ai về trong sương khói
Xiêm y tha thướt dáng trang đài

Kiều nữ giật mình từ đáy mộ
Hay gió vô ngôn bỗng ồn ào?
Sao tôi nghe tiếng như ai đó…
Bước giữa hồn tôi đương xôn xao!
(Huỳnh Minh Nhật)

Bên này nỗi nhớ

Tôi ngồi buồn bên gác quán ngày xưa
Bỗng lạc lõng những nơi mình hò hẹn
Từ độ ấy thu buông lời tiễn biệt
Vàng cả hồn tôi, da diết phố sang mùa

Mưa đã rớt phía bên này nỗi nhớ
Ở nơi nào có ướt áo em không?
Thu mãi mãi trong tâm người chờ đợi
Một lời thương em có giữ trong lòng?

Phố lặng lẽ khi ánh chiều rực tím
Dẫu còn mưa nhưng ánh nắng trong ngần
Chờ không gặp, một đời tôi tìm kiếm
Gió ơ hờ khúc hát tuổi thanh xuân

Tôi về lại phía bên này nỗi nhớ
Bước bên nào cũng nghiêng phía bên kia
Mảnh tường trắng đời vô tri, sỏi đá…
Cũng xót thương cho một cuộc chia lìa

Tôi trở về những chốn xưa, lạ quá!
Lối tôi đi ngày tháng đã phai màu
Tình là muôn lời ngọt ngào dối trá,
Xa cách rồi ta trả lại cho nhau!?
(Huỳnh Minh Nhật)

Chiều úa

Chiều đã rơi sầu trên bến sông
Người đi, ngày tháng chết trong lòng
Còn chăng vạt nắng hoàng hôn lẻ
Khắc khoải hồn tôi với nhớ mong

Lối vắng hạ về, xuân ngẩn ngơ
Ly khách buồn tênh bước hững hờ
Bóng đổ lạnh lùng theo gót mỏi
Chợt buồn, anh đứng lại làm thơ

Và phía xa xa người thiếu phụ
Áo trắng ngậm ngùi trong nắng phai
Ngập ngừng mắt hướng về đâu đó,
Hình như cũng đứng đợi chờ ai?

Tôi đã từng yêu những nỗi buồn
Đã từng say đắm những hoàng hôn
Nhưng nay buồn bã không còn nữa
Chỉ thấy đau thương ngập cõi hồn

Tình yêu mỏng mảnh như làn khói
Đã vỡ tan tành với nước mây
Có kẻ khật khùng nghe muốn khóc
Chiều úa trên sông, lá rụng đầy
(Huỳnh Minh Nhật)

Chùm thơ buồn cô đơn 4 câu hay nhất

Dưới đây là tổng hợp những bài thơ buồn cô đơn 4 câu hay nhất mà chúng tôi đã dày công tổng hợp. Những vần thơ này khắc khoải tâm tư, giúp bạn giãi bày nỗi lòng chôn giấu thầm kín. Hãy chia sẻ để nhanh chóng cân bằng lại cuộc sống, tạo ra những niềm vui thú vị nhất nhé.

Chưa Bao Giờ Là Hối Tiếc

Một cuộc tình a gói trọn trong tim
Bãy năm qoa chi là yêu thầm lặng
A sẽ sống ngư dòng sông phẵng lặng
Đợi con thuyền nơi đó có tình em

Thương Nhớ

Gom thương nhớ ta một mình lạc lõng
Bước lang thang qua ngõ vắng nhạt đèn
Lời yêu đầu chết rũ giữa môi em
Nghe đêm lạnh não nề như tiếng khóc …

Chênh Chao

Trong lòng bỗng thấy thờ ơ
Cho nên câu chữ ngu ngơ chẳng vần
Tình yêu cứ mãi phân vân
Trái tim e ngại trao nhầm yêu thương

Tình Sắp Tàn Phai

Nhớ anh em cũng nhớ đủ rồi
Tình em cũng đã sắp tàn phai
Một mai em lên thuyền rời bến
Em mĩm cười định mệnh phải xa anh

Ngày Dài Nỗi Nhớ

Có ngày dài mang tên chờ đợi
Có nổi nhớ mang tên chờ mong
Vì dòng sông mang tên hò hẹn
Vì bầu trời lơ đễnh hay quên

Xin Đừng Đánh Thức

Trăng đã ngũ xin đừng đánh thức
Tình đã chết đừng nhắc lại thêm đau
Nữa sau sự thật không bao giờ là sự thật
Và tình yêu không một nữa bao giờ

Tình Đầu

Hoa nở đầu bao giờ cũng đẹp
Nắng buổi đầu bao giờ cũng say
Mối tình đầu bao giờ cũng vậy
Thật ngọt ngào cũng thật đắng cay

-Đến bao giờ mình gặp lại nữa em
Cơn mưa chiều làm ướt nhèm khóe mắt
Đừng tin vào nỗi buồn không có thật
Chỉ là anh…quá cảm xúc vậy thôi…

-Nếu có ngày lật ký ức ra xem
Vô tình gặp bài thơ buồn đã cũ
Nhớ về anh xin em đừng nức nở
Chuyện chúng mình như một giấc mơ thôi…

-Đã vỡ rồi lâu đài cát anh xây
Niềm hạnh phúc chất đầy trên ảo vọng
Ngày còn em hoa nở vàng ngõ mộng
Sao bây giờ tàn úa giấc mơ hoang…

– Trả em một bức tình nồng
Em hãy giữ lại tặng chồng ngày vui
Mình giờ xa cách nhau rồi
Trăng thề khuất nẻo bên đồi hoa mơ..

-Trả lại nhé những khoảnh khắc ngọt ngào
Em và tôi thành người dưng xa lạ
Khi biển tình đôi bờ xa xôi quá
Chẳng bao giờ chạm được đến tim nhau…

– Trả lại em mai theo bước tình quân
Lòng thanh thản không điều gì day dứt
Tình không duyên nên chẳng thành sự thật
Hai đứa mình dừng lại nhé từ đây…

-Mình giả vờ yêu nhau nhé được không
Một lần thôi đến tận cùng hạnh phúc
Đừng do dự là giả vờ hay thật
Chỉ cần vui…và vui thế thôi mà…

-Anh thấy sợ một mình lúc cô đơn
Một mình anh tâm hồn nghe trống trải
Anh cũng sợ khi mùa đông về lại
Chẳng vòng tay ôm lấy sẽ rất buồn…

-Anh chẳng nhớ em là người thứ mấy
Bước vào đời đẩy cửa trái tim anh
Nhưng có lẽ duyên số vẫn chưa thành
Nên chạm nhẹ rồi ra đi mãi mãi…

– Thà rằng như nhánh cỏ cây
Vô tri bình lặng tháng ngày an nhiên
Gieo chi vào cái nợ duyên
Đường trần mấy nẻo ưu phiền nặng mang…

Những bài thơ buồn cô đơn ngăn sđược nhiều bạn trẻ tìm đến để giãi bày nỗi lòng day dứt mà mình đang phải đối mặt. Những nỗi buồn cô đơn, lẻ bóng luôn ám ảnh bạn ngay cả trong những giấc mơ. Chúng tôi xin chúc các bạn nhanh chóng vượt qua nỗi đau, cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn nhé.

Thơ Hay - Tags: