Lắng đọng trước những bài thơ vĩnh biệt người thân đầy xúc động

Những bài thơ vĩnh biệt người thân luôn lấy đi hàng triệu giọt nước mắt của bạn đọc. Ai trong chúng ta đã từng trải qua cảm giác này mới có thể thấu hiểu được hết những mất mát, nỗi đau thương không gì so sánh được. Hãy cùng nhau theo dõi bài viết này của chúng tôi nhé!

Nội Dung Chính

Những bài thơ vĩnh biệt người thân tràn đầy nước mắt

Những bài thơ vĩnh biệt người thân đã là một điểm đến cho những ai đang cảm thấy chênh vênh đau đớn khi mất đi người thân của mình. Một nỗi đau mà chắc có lẽ sẽ rất lâu mới có thể nguôi ngoai. Hãy để những bài thơ này chia sẻ với nỗi mất mát của bạn nhé!

Vĩnh Biệt Cha

Con đây đau nhói khấn thầm hồn cha
Giờ hai thế giới đã xa
Cha đi bỏ lại cõi ta bà Trần gian
Giờ buồn chẳng có ai than
Có công có việc chẳng bàn được với ai
Cha đi vĩnh biệt xuân mai
Bỏ lại tất cả với hai tay trần
Cha đi bỏ lại xác thân
Bỏ chúng con mãi những phần tim đau
Gia đình khi khó có nhau
Bên mâm cơm chỉ có rau mà cười
Có cha mẹ cuộc sống tươi
Chúng con hạnh phúc bên người cha ơi
Cúi đầu kính cẩn ơn đời
Kiếp này con được làm người,con cha
Đời này chia rẽ mãi xa
Con thương con nhớ cha già thân yêu .
Tình nghĩa nặng sâu đời mang nặng
Trả hết kiếp này chưa chắc xong

Nhớ Cha

Một lần nữa mưa tàn trên phố thị
Nắng chơ vơ thềm lá đổ mịt mùng
Theo gió thoảng cha về đâu xa vắng
Đã hai mùa ôm phiền não lao lung
Con ngồi đây trên góc đời phiêu lãng
Thao thức nhiều đêm trắng mắt thâm cung
Vẫn nhớ cha trong mảnh hồn ly tán
Mùa Xuân xưa cha xiêu lạc muôn trùng
Tìm về đâu trong đất trời ngao ngán
Cõi âm buồn không một nén hương xông

Bước con đi vào nẽo đời vô định
Bụi đường hoen hong đỏ mắt bơ phờ
Thèm một giấc chiêm bao vào cõi đó
Cho con nhìn gương mặt phụ thân xưa…

Nhớ Cha Phương Đó

Mai sớm đào trưa luống thẫn thờ,
Hoa cười nụ nín gió đu đưa.
Phòng thư hiu hắt bình hương cũ,
Nghiên bút ơ hờ chiếc bóng xưa.
Phảng phất tiếng cười tan với nắng,
Mơ hồ giọng nói rã trong mưa.
Vườn sau ngõ trước hương còn đượm,
Như thể người đi mới trở về.

Nhớ Cha

Bốn tháng Cha rời bán thập* qua
Âm dương cách biệt nhớ Cha già
Thân Cha lão yếu, da sương trộn
Mắt nguyệt Cha mờ, tóc tuyết pha
Dạ thắt khi Cha hình bóng biệt
Tim đau lúc thể xác Cha xa
Cầu mong Cực Lạc hồn Cha đến
Phật dẫn Cha đi khỏi ta bà

Nơi Này Nhớ Cha

Gối mộng đêm thâu sầu đẫm lệ
Chập chờn ẩn hiện thấy Cha về
Đèn trăng héo hắt len song vắng
Soi chốn tình xưa giấc tỉnh, mê

Thôn xóm thanh bình rộn tiếng ca
Vui xuân an lạc khắp nhà nhà
Bỗng đâu chinh chiến gây tang tóc
Mẹ gánh gồng con, Cha cõng Bà

Bỏ xứ, rời quê từ dạo ấy
Đầm đìa không ngớt lệ xót xa
Một sáng mùa đông không thức nữa
Bà đi, Cha vỡ tiếng khóc òa

Rồi chiến tranh tàn, năm tháng qua
Ngỡ đâu sum hợp, hóa chia lìa
Quê nhà mãi ngóng nơi biên tái
Mòn mỏi thương con, chiếc bóng già

Lại thấy quay về dưới mái hiên
Nhà xưa quạnh quẽ vắng Cha hiền
Con khóc trong mơ vang tiếng vọng
Im lìm nắng xế xót tình riêng

Rượu rót, cờ bày đợi Bác Hương
Hoành xa tiếp giá đậu bên đường
Tháng ngày biệt dạng không tin Nhạn
Vườn cũ vướng sầu cỏ mọc hoang

Cha hỡi ngàn thu cách biệt rồi
Từ nay con biết gặp Cha đâu?
Hoàng hôn buông phủ sầu riêng lẻ
Thương nhớ tìm trong ngấn lệ sầu

Thương Cha tình khắc thâm sâu
Biết tìm đâu gặp…. bạc đầu Cha ơi!!

Ngày Lễ Nhớ Cha

Ngày mai là ngày lễ Cha
Lòng con đau thắt như là kim châm
Tình cha xa cách bao năm
Nhưng mà kỷ niệm mãi nằm trong tim

Với cha mãi là cánh chim
“Thiên Nga bé bỏng”… chẳng quên bao giờ
Xa rồi… xa lắc… xa lơ…
Bóng cha nay đã mịt mờ tăm hơi

Bỏ con bên cạnh cuộc đời
Bơ vơ với một kiếp người trầm luân
Cha là cả một trời Xuân
Chừ cha vắng bóng tình thân chẳng còn

Nhân ngày lễ cha xin con
Nén tâm hương thắp tỏ lòng nhớ cha

Viết Cho Người Đã Khuất!

Ngày đầu tuần mà tầm tã những cơn mưa
Đông về chưa sao nghe lòng băng giá?
Nhớ về ba nơi thiên đường xa lạ
Gốc mộ sầu hương cỏ đã xanh rêu.

Một đời ba luôn tần tảo chắc chiu
Nắng sớm đồng trưa những buổi chiều bên mái rạ
Nụ cười của ba hòa vào lời ca của má
Đất nảy mầm – Một lũ trẻ lớn khôn!

Gió thoảng hương đưa bông lúa bồn chồn
Trăng cúi mặt nhớ về người đã khuất
Thấp nén nhang con khấn nguyện một điều duy nhất
Ba hãy yên lòng con hiểu rõ mình sai.

Tuổi trẻ một thời bồng bột nay đổi thay
Nhờ những trận đòn roi ngày xưa con hờn trách
Con làm ba rồi mới hiểu rõ ràng câu chức trách
Hy sinh một đời ba chẳng đòi lại nghĩa ơn.

Nhớ Cha

Cha tôi an nghỉ trên đồi
Hoa Bằng Lăng tím rụng rơi quanh mồ
Trên đầu con chít khăn sô
Cha nằm dưới mồ lẳng lặng sao Cha!

“Còn Cha gót đỏ như son
Đến khi Cha mất gót con lấm bùn”
Lấm bùn chẳng ngại Cha ơi!
Lấm lem cuộc đời thật khổ thân con

Lấy chồng từ độ trăng tròn
Hai mươi bốn tuổi ôm con đợi chồng
Chàng theo tiếng gọi núi sông
Cháu Lạc con Hồng ghi chép sử sanh

Không ngờ trang sử lật nhanh
Nên con phải đành làm kiếp vọng phu
Thời gian thăm thẳm mịt mù
Mười thu rồi cũng có dư một vài

Nỗi niềm con quá chua cay
Giấc ngủ đêm dài Cha hiện trong mơ
Nhớ lại những chuỗi ngày thơ
Mỗi lần vấp ngã con chờ Cha khuyên

Bây giờ vấp ngã triền miên
Cha không còn nữa, lời khuyên không còn
Dù cho Biển cạn non mòn
Lòng con mãi mãi vẫn còn nhớ Cha…

Nhắc Tản Đà Nhớ Cha

Con theo mải miết chốn thơ Đường
Triết lý cương thường những tấm gương
Vọng cổ lời Cha ngâm văng vẳng:
“Thề non…” “Rau xắng…” đẫm văn chương*
Đường thi chắp cánh bay không mỏi
Nghĩa bạn thâm sâu bớt đoạn trường
Ai nhắc Tản Đà khơi nỗi nhớ
Hồn Cha bóng hạc quyện trầm hương!

Những bài thơ vĩnh biệt người đã khuất đầy xúc động

Trên đời này chắc có lẽ không gì đau đớn hơn cảm giác mất đi những người thân yêu của mình. Với những vần thơ chứa đựng bao nhiêu nỗi thương xót cùng sự nuối tiếc những bài thơ vĩnh biệt người đã khuất luôn hằn sâu trong lòng bạn đọc. Đây là nơi ủi an những tâm hồn đang tổn thương mất mát. Hãy cùng nhau cảm nhận nhé!

Bên Đời Nhớ Cha!

Hơn bốn năm rồi cách biệt cha
Lòng con thương nhớ bóng cha già
Tóc xanh điểm bạc cùng đôi mắt
Râu trắng hoa râm lẫn nước da
Cực Lạc rạng ngời xin bước đến
Tây Phương soi sáng nhớ đi qua
Nguyện cầu Đức Phật mong siêu thoát
Chữ hiếu chưa tròn cha đã xa …!

Nhớ Cha Đã Khuất

Xuân nay vắng bóng cha rồi
Lòng con nức nở, bồi hồi nhớ thương
Tình cha con vẫn vấn vương
Giờ cha đi mãi muôn phương không về
Xuân xưa cha vẫn gần kề
Bao nhiêu ký ức ùa về với con
Giờ thì nước mắt con rời
Nằm mơ vẫn gọi: “Cha ơi, xuân rồi”

Tưởng Nhớ Cha Mẹ

Đêm về thấy ảnh Mẹ Cha
Lung linh ngọn nến trong nhà rọi soi
Người đi khuất bóng muôn đời…
Mang mang sầu biết một trời nhớ thương

Thân ta ở cõi vô thường
Sinh sinh tử tử quê hương tìm về
Vào biển giác thoát sông mê
Cùng nhau sum họp bốn bề tổ tiên

Quên đi cuộc sống ưu phiền
Quên đi con cháu luân liên nơi trần!?
Có còn nghĩ nhớ người thân?
Không còn khó nhọc dương gian ngày nào

Tình thương như bể dạt dào
Nuôi con mến cháu khi nào thảnh thơi ?
Trùng dương muôn dặm biển khơi
Có ai thấu được cảnh đời mẹ cha?

Song thân lận đận bôn ba
Long đong tứ xứ sơn hà là đây
Thắp hương có chút lòng này
Cháu con tưởng đến tình hai Ông Bà !

Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười

Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm Mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi

Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về

Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Đốt lửa cho đời tan khói sương

Tiếng Mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao với
Biết đến bao giờ trông thấy nhau

Đừng khóc Mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Đau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ

Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười

Sắc Hoa Nhớ Mẹ

Hoa trắng con cài mất mẹ rồi
Chạnh lòng nhớ mẹ dạ khôn nguôi
Lời ru một thuở đâu còn nữa
Đau khổ muôn trùng lệ mãi rơi

Lần lựa thời gian cứ đẩy đưa
Tình con thương mẹ biết sao vừa
Mẫu từ hiền dịu đâu còn nữa
Khó thể tìm ra được thủa xưa

Mẹ đã cho con những ước mơ
Tình thâm mẫu tử đến vô bờ
Chiều tàn bóng mẹ mờ hư ảo
Chuối chín trên cây rụng bất ngờ

Con mất mẹ rồi sống vất vơ
Đường đời gian khổ đến bơ phờ
Trong mơ cứ nghĩ là còn mẹ
Tỉnh giấc giật mình dạ ngẩn ngơ

Mỗi lần nhớ mẹ lệ rơi tuôn
Đau xót tim con nhũng nỗi buồn
Kỷ niệm ngày xưa còn nhớ mãi
Thương con mẹ khổ đến ngập hồn

Một đời của mẹ đẫm phong sương
Sinh tử biệt ly chuyện khó lường
Duyên nghiệp tự lòng nào biết trước
Con mất mẹ rồi mất yêu thương

Hoa trắng con cài lên ngực này
Con tim nức nở nhận niềm đau
Công ơn của mẹ chưa đền đáp
Mẹ đã đi rồi con khóc đây

Nguyện cầu hồn mẹ ngủ nồng say
Tỉnh tọa thiên thu đất PHẬT này
Con trẻ trần gian buồn vĩnh biệt
Một thân Côi cút sống lưu đày

Top 20 bài thơ về cõi vĩnh hằng đặc sắc nhất

Thơ về cõi vĩnh hằng chan chứa nhiều nỗi niềm tâm trạng sâu sắc. Chẳng có gì buồn hơn khi âm dương li biệt, để lại biết bao nuối tiếc và xót xa cho người ở lại. Những bài thơ tiễn biệt luôn khiến cho chúng ta phải xao xuyến nhớ đến người thân yêu đã khuất của mình. Hãy theo dõi nhé!

Biết Tìm Mẹ Đâu?

Sao con gọi Mẹ không ơi?
Lòng con buồn lắm một trời xót xa!
Sáng nay Mẹ nói rằng là:
“Chiều về Mẹ sẽ mua quà cho con…”
Và rồi con đợi mỏi mòn
Mẹ về đất lạnh bỏ con nơi này!
Lệ lòng sao quá đắng cay
Trời ơi sao nỡ sắp bày biệt ly
Mẹ ơi! Về với con đi…
Đừng xa con nhé đừng đi một mình!
Mẹ nằm yên đó lặng thinh
Để con ở lại chỉ mình con thôi
Giờ con mất Mẹ thật rồi!
Từ nay con sống mồ côi nơi này!
Mẹ về với gió ngàn mây…
Con tìm đâu được tháng ngày xa xưa

Mẹ Và Con

Cơn mưa lớn cho bùn non ngập nước
Mẹ khom người trên mảnh lúa tươi xanh
Cưu mang con vừa thôi tuổi tròn trăng
Giấc ngủ thiếu miếng cơm ăn dè dặt.

Con đường xình lầy mẹ rút chân từng bước
Miếng vải dày cột bụng đỡ con lên
Đường trơn lắm con ơi mẹ trượt ngã mấy lần
Thân non nớt, tuổi đời còn non nớt.

Có những đêm cơn mưa dài không ngớt
Vài ánh đèn leo lét kẻ đi qua
Một thân một mình mẹ lắm lo xa
Ngồi dựa lưng vào vách tre để ngủ.

Con giẫy trong lòng trưa hè nắng lửa
Mảnh áo trên mình không đủ mát cho con
Biết làm sao đây chiếc nón lá lại mòn
Mẹ xoay người đưa lưng về phía trước.

Trái bí non mẹ luộc lên lấy nước
Làm canh chan nuôi con lớn từng ngày
Sanh con ra mẹ hơ hổng đôi tay
Con đã mất mẹ chết niềm mong ước.

Bao năm rồi con vẫn theo từng bước
Thương nhớ về con mãi mãi một hình hài
Nhỏ bé lắm con ơi ! Nhưng vẫn nối dài…
(Vân Minh)

Nhớ Mẹ

Nhớ mẹ lắm khi thu về se lạnh
Mắt mẹ buồn lo lắng nỗi xa xăm
Mẹ nhìn con với nỗi nhớ âm thầm
Biết mai này mẹ xa con mãi mãi

Con đau đớn biết mẹ không khỏe lại
Dáng hao gầy mẹ mệt mỏi dường bao
Rồi tháng ngày hốc hác lại xanh xao
Mang trọng bệnh mẹ chỉ nằm thiêm thiếp

Thương mẹ lắm chẳng biết làm chi hết
Biết làm sao để cứu mẹ bây giờ
Mỗi phút giây con hồi hộp đợi chờ
Mong cho mẹ sớm được mau bình phục

Con cố gắng đút mẹ từng hớp sữa
Mà nghe tim đau nhói cứ giăng đầy
Mẹ nằm đó với thân xác hao gầy
Con đau lắm biết mẹ buồn rưng lệ

Mẹ cố gắng hớp từng thìa sữa nhẹ
Chỉ mong rằng mẹ khỏe lại cùng con
Nhưng bệnh tình mỗi lúc lại nặng hơn
Mẹ ra đi – bỏ con thơ – vĩnh viễn…

Nỗi buồn nào hơn nỗi mất mẹ đây
Con đau lắm – nghe tim mình – vụn vỡ
Con ôm mẹ mà lòng rưng rưng lệ
Mùa thu về con nhớ mẹ, mẹ ơi…

Rồi từ đây con mãi mãi đơn côi
Nơi xa xứ một mình ôm gối lệ
Để đêm về riêng lòng con than thở
Nỗi đau nào hơn mất mẹ người ơi…

Thương Nhớ Mẹ Hiền

Từ đây con mất mẹ rồi
Hương lòng một nén nghìn đời cách xa
Người ta có mẹ có cha
Mà sao con mẹ bỗng là mồ côi

Mẹ đi về chốn xa xôi
Đau lòng con lắm mẹ ơi sớm chiều
Còn ai hết dạ thương yêu
Còn ai dạy bảo những điều phải ngay

Mẹ về bên Chúa với ngài
Để con ở lại đêm ngày nhớ thương
Vòng tay cung kính nén hương
Thương cho đời mẹ vì con tảo tần

Đời mẹ là cả gian truân
Nuôi đàn con dại chẳng màng tấm thân
Một đời khổ cực tháng năm
Chỉ mong con được muôn phần ấm no

Hiếu tình con vẫn chưa lo
Chén cơm bát nước cho người mẹ thương
Giọt mưa chảy ngược trong lòng
Vẫn nghe tiếng mẹ như còn đâu đây

Nhớ Cha

Một lần nữa mưa tàn trên phố thị
Nắng chơ vơ thềm lá đổ mịt mùng
Theo gió thoảng cha về đâu xa vắng
Đã hai mùa ôm phiền não lao lung
Con ngồi đây trên góc đời phiêu lãng
Thao thức nhiều đêm trắng mắt thâm cung
Vẫn nhớ cha trong mảnh hồn ly tán
Mùa Xuân xưa cha xiêu lạc muôn trùng
Tìm về đâu trong đất trời ngao ngán
Cõi âm buồn không một nén hương xông
Bước con đi vào nẽo đời vô định
Bụi đường hoen hong đỏ mắt bơ phờ
Thèm một giấc chiêm bao vào cõi đó
Cho con nhìn gương mặt phụ thân xưa…

Nhớ Cha Phương Đó

Mai sớm đào trưa luống thẫn thờ,
Hoa cười nụ nín gió đu đưa.
Phòng thư hiu hắt bình hương cũ,
Nghiên bút ơ hờ chiếc bóng xưa.
Phảng phất tiếng cười tan với nắng,
Mơ hồ giọng nói rã trong mưa.
Vườn sau ngõ trước hương còn đượm,
Như thể người đi mới trở về.

Nhớ Cha

Bốn tháng Cha rời bán thập* qua
Âm dương cách biệt nhớ Cha già
Thân Cha lão yếu, da sương trộn
Mắt nguyệt Cha mờ, tóc tuyết pha
Dạ thắt khi Cha hình bóng biệt
Tim đau lúc thể xác Cha xa
Cầu mong Cực Lạc hồn Cha đến
Phật dẫn Cha đi khỏi ta bà

Trên đây chúng tôi đã chia sẻ đến các bạn những bài thơ vĩnh biệt người thân chứa đựng nhiều cảm xúc xa xa tiếc nuối. Chắc chỉ có những ai đã trong hoàn cảnh ấy mới có thể thấm thía được những xót xa. Những ai còn người thân bên cạnh hãy biết yêu thương và trân trọng nhé, đừng để sau này mình phải ân hận. Cảm ơn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi nhé!

Thơ Hay - Tags: