Những bài thơ buồn tâm trạng đau khổ tuyệt vọng nhất

Những bài thơ buồn tâm trạng luôn khiến trái tim bạn đọc rung động mạnh mẽ. Nếu bạn đang cảm thấy bế tắc và chênh vênh trong cuộc sống thì chúng tôi tin rằng những bài thơ buồn này sẽ giúp bạn trở nên vui vẻ hơn đấy! Hãy cùng nhau cảm nhận và chia sẻ những bài thơ thật hấp dẫn này đến những người thân yêu của mình nhé các bạn!

Nội Dung Chính

Chùm thơ buồn tâm trạng được săn đón nhất hiện nay

Những bài thơ buồn tâm trang thu hút sự chú ý mạnh mẽ của giới trẻ. Các bạn tìm đến đây như một nơi quen thuộc để có thể khiến tâm hồn mình nhẹ nhàng hơn và là nguồn động lực để bản thân mình cố gắng hơn nữa. Hãy cùng nhau theo dõi những bài thơ buồn ngay bây giờ nhé các bạn!

Giã Biệt Thu

Nơi góc bể tưởng ai nhớ mãi!
Tấm chân tình ân ái bấy lâu!
Sao người nỡ vội gieo sầu!
Ra đi chẳng gửi đôi câu giã từ!
Người giã biệt trời như lạnh lẽo
Nắng vàng tươi khô héo nhành hoa
Nơi xa duyên phận mặn mà
Lối xưa vắng bóng mình ta ngậm ngùi
Tình đã dứt thì thôi người nhé!
Chúc người luôn vui vẻ tròn đôi
Từ nay cách biệt phương trời
Đêm đêm cô lẻ trăng rơi bẽ bàng
Chân bước đếm lang thang từng ngõ
Đông ùa về buốt gõ con tim
Thu đi tình cũng trốn tìm
Tháng ngày chất chứa trời đêm mịt mùng…

 Ta Trả Cho Nhau

Ta trả cho nhau món ân tình ngày đó
Những đêm dài vò võ trắng dòng thơ
Trả cho nhau day dứt một câu chờ
Để mỏi mòn bao năm mơ tháng đợi
Trả cho nhau mấy mùa trăng diệu vợi
Ta lãng quên rồi, sợi nhớ sợi thương
Quên đi nhau giá lạnh giữa đêm trường
Để không chạnh lòng trên con phố vắng
Trả cho nhau một khung trời mưa nắng
Hẹn một đời xây trọn nhịp cầu duyên
Trong đêm dài quên giấc mộng thần tiên
Buông rơi giấc nồng say ngày xa vắng
Trả cho nhau chân trời buồn không nắng
Áng mây trôi ảm đạm một quảng đời
Có đau lòng cũng một thoáng chiều rơi
Thế gian này bao tiếng ru chìm nổi…
Trả cho nhau những nẻo về đơn lối
Phố mưa chiều ướt đẫm trái tim côi
Trời vào đông gieo giá lạnh chẳng thôi
Hãy quên hết kỷ niệm thời hoang dại…
Trả cho nhau cuộc đời này nhiều lắm
Bao nhiêu là nỗi nhớ với yêu thương
Dẫu có đem nước mắt ướt đêm trường
Đem cay đắng cả đời này chưa dứt…

Mơ Bóng Trăng Soi

Trăng vàng rơi đáy nước xa xăm
Nắng phơi hờ hững cánh hoa tàn
Giữ lại mùa vui trong khúc nhạc
Giữ lại khăn nồng gói ấm êm.
Trăng tròn, trăng khuyết vọng ngàn năm
Tình đời say đắm mộng trăm năm
Ước với sao khuya đêm trăng khuyết
Mơ cùng chung bóng dưới trăng tròn.
Tình nhân tay nắm, lòng thầm nguyện
Vọng cả cung hằng nỗi hợp tan
Thấp thoáng lối nhỏ ai vừa nói
Trăng hỡi soi giùm bóng tình nhân

Nhớ Chiều Xa

Chiều buồn mây xám buốt mưa đông
Cơn gió ngẩn ngơ ước nắng hồng
Người người hối hả vui phố thị
Lặng lẽ bóng ai phía ngược dòng.
.
Bừng lên bao kỷ niệm chốn này
Một chiều xa lắm giữa heo may
Áo trắng chờ ai nơi góc phố
Thả rơi hương tóc theo gió bay.
.
Chợt nhớ vần thơ thi sỹ Hàn
Bâng khuâng như ngân phím tơ đàn
“Em điên – em xé toang hơi gió” (*)
Gieo tình vương vấn bước lang thang …

Luyến Nhớ

Em vẫn giữ trong tim hình bóng cũ
Của một thời mình kề cận bên nhau
Nụ hôn say hơi ấm của tình đầu
Và ngày tháng tâm tư cùng thầm lặng.
Em sẽ giữ cho anh từng vạt nắng
Chiều hẹn hò mong ngóng ở công viên
Ước mơ ngày hai đứa được nên duyên
Từng đêm vắng cùng nghe lòng thao thức.
Tình yêu đó muôn đời hoài náo nức
Kỷ niệm hồng vẫn đẹp mãi trong mơ
Dù giờ đây trong kiếp sống bơ vơ
Em vẫn giữ không phai từng luyến nhớ.
Em vẫn giữ trong tim từng hơi thở
Thật ngọt ngào thời hoa mộng ngày qua
Để trong lòng mang mãi những thiết tha
Để hun đúc hương mơ thành mật ngọt.

Băng Giá

Dù ở nơi nào anh có hay
Tình em nhung nhớ vẫn tràn đầy
Bao đông vẫn mãi hoài mong nhớ
Gởi gió mây trời hương ngất ngây.
Em ở phương này tim xuyến xao
Bao đông day dứt nhớ phương nào
Từng đêm tâm sự cùng trăng gió
Gởi đến cho người ở chốn nao.
Anh biết trong em những đợi chờ
Những ngày luyến nhớ thuở vào mơ
Những chiều độc bước trên đường vắng
Để lạc khối tình trong ý thơ.
Có biết cho em chốn cô phòng
Mõi mòn nhung nhớ với chờ mong
Thu qua đông lại hồn băng giá
Tâm sự riêng mang cứ ngập lòng.
Đã trót yêu nhau sao đợi chờ
Để hồn thao thức chuỗi ngày thơ
Bên nhau anh nhé tròn mơ ước
Để mãi cho mình thôi ngẩn ngơ.

 Tàn Tro

Khẽ ngoảnh lại cuộc tình xa ngái ấy
Còn lại gì sau năm tháng chơi vơi?
Chỉ đêm tối lạnh lùng và lặng lẽ,
Ta ra đi từ thuở chớm yêu người
Tôi trở lại tìm em trong quá khứ
Những ngày xưa cỏ đá đã xanh mồ
Tình vụng dại một thời nay nhắc lại
Chắc phải tìm trong ngăn khóa hư vô…
Thôi xin đừng nhìn tôi như khách lạ
Đừng giả vờ như chiếc lá thơ ngây
Em cứ hãy là mùa thu băng giá
Giết hồn tôi êm ái đến vạn ngày!
Tôi không muốn nghìn lần đau đớn nữa
Dấu yêu ư? Thưa một nắm tro tàn
Thu hãy tới hóa tim thành cát bụi,
Chuông đồng hồ chờ đổ nhịp thời gian…

 Ai Về Trong Cơn Say!?

Lặng lờ gió ngủ bên thềm cửa
Đêm nay say quá, rõ thật là!
Bâng khuâng khói thuốc ven trời lạnh
Mơ hồ… tôi nhớ một người xa
Nhưng nhớ làm chi để ngậm ngùi?
Đây niềm xa cách có chi vui?
Cớ sao tôi cười như mê dại,
Trong những đau thương lẫn ngọt bùi?
Trăng đứng tự tình tiêu điều khóc
Đêm chẳng chung lời với nước mây
Hình bóng ai về trong sương khói
Xiêm y tha thướt dáng trang đài
Kiều nữ giật mình từ đáy mộ
Hay gió vô ngôn bỗng ồn ào?
Sao tôi nghe tiếng như ai đó…
Bước giữa hồn tôi đương xôn xao!

Bên Này Nỗi Nhớ

Tôi ngồi buồn bên gác quán ngày xưa
Bỗng lạc lõng những nơi mình hò hẹn
Từ độ ấy thu buông lời tiễn biệt
Vàng cả hồn tôi, da diết phố sang mùa
Mưa đã rớt phía bên này nỗi nhớ
Ở nơi nào có ướt áo em không?
Thu mãi mãi trong tâm người chờ đợi
Một lời thương em có giữ trong lòng?
Phố lặng lẽ khi ánh chiều rực tím
Dẫu còn mưa nhưng ánh nắng trong ngần
Chờ không gặp, một đời tôi tìm kiếm
Gió ơ hờ khúc hát tuổi thanh xuân
Tôi về lại phía bên này nỗi nhớ
Bước bên nào cũng nghiêng phía bên kia
Mảnh tường trắng đời vô tri, sỏi đá…
Cũng xót thương cho một cuộc chia lìa
Tôi trở về những chốn xưa, lạ quá!
Lối tôi đi ngày tháng đã phai màu
Tình là muôn lời ngọt ngào dối trá,
Xa cách rồi ta trả lại cho nhau!?

Chiều Úa

Chiều đã rơi sầu trên bến sông
Người đi, ngày tháng chết trong lòng
Còn chăng vạt nắng hoàng hôn lẻ
Khắc khoải hồn tôi với nhớ mong
Lối vắng hạ về, xuân ngẩn ngơ
Ly khách buồn tênh bước hững hờ
Bóng đổ lạnh lùng theo gót mỏi
Chợt buồn, anh đứng lại làm thơ
Và phía xa xa người thiếu phụ
Áo trắng ngậm ngùi trong nắng phai
Ngập ngừng mắt hướng về đâu đó,
Hình như cũng đứng đợi chờ ai?
Tôi đã từng yêu những nỗi buồn
Đã từng say đắm những hoàng hôn
Nhưng nay buồn bã không còn nữa
Chỉ thấy đau thương ngập cõi hồn
Tình yêu mỏng mảnh như làn khói
Đã vỡ tan tành với nước mây
Có kẻ khật khùng nghe muốn khóc
Chiều úa trên sông, lá rụng đầy

Những Mùa Hạ Vắng

Em có thấy hạ về trong nắng muộn?
Khi tiếng ve đã mỏi cuối chân trời,
Và có thấy nắng loang đầy nỗi nhớ,
Giữa đêm gầy muôn vạn ánh sao rơi?
Tôi trở lại những nơi mình hò hẹn
Chợt giật mình ngơ ngác mắt buồn em
Chiều chập choạng chở người theo hoài niệm
Phố loay hoay gọi gió cuốn chân tìm…
Đêm mưa cuối đã thay lời hát cuối
Mùa hạ sang phượng cháy những con đường
Em có thấy hồn thơ ai đó gọi,
Như giận hờn một kẻ đã từng thương?
Hoàng hôn nay phố vắng ai buồn lắm!
Hạ về rồi em còn lạc nơi đâu?
Ve quạnh quẽ dưới ánh chiều vàng vọt
– Chợt bồi hồi, thảng thốt khóc tìm nhau…

 Giây Phút Chạnh Lòng

Chiều lặng lẽ, mùa đông yên ả
Sao anh nghe rét giá tâm hồn
Gió thoảng nhẹ câu thề hoa cỏ
Mắt anh buồn màu tím hoàng hôn
Anh chợt nhớ dư tình viễn mộng
Khói mông mênh lơ đễnh hương chiều
Có chút gì lạnh run ngực áo
Nghe như là tiếng gọi tình yêu?
Em anh hỡi, mùa đông bên nớ
Vắng tay quen có buốt vai gầy?
Vầng mây hồng hoàng hôn rực rỡ
Liệu có bằng nắng đẹp chiều nay?
Dẫu nơi anh mặt trời ngủ sớm
Vẫn mây xanh lơ lửng bạc đầu
Còn nửa lời yêu đương chưa nói
Ngoảnh mặt nhìn em đã về đâu?
Phút chạnh lòng buồn dâng sóng vỗ
Đường mơ quen lạc lõng chân sầu
Từ độ ấy yêu đương gì nữa?
Thuở nhiệm màu trả lại trăng sao
Em anh hỡi khảm trời nhung gấm
Đêm gác đầu gối lụa chân son
Có đẹp bằng vấn vương vụng dại
Của một thời hẹn biển thề non?
Và em hỡi mùa đông rất nắng
Có thơ bằng gió lạnh chiều sương?
Người em mến nhẹ nhàng dịu ngọt
Có bằng ai đứng đợi cuối đường!?

 Dáng Đông!

Độ cuối tháng trời như không nắng nữa
Kẻ ra đi chẳng biết ước mơ gì!?
Em quên mất nụ cười em là nắng
Hay vô tình cứ thế đến rồi đi?
Chiều lạnh lẽo hoàng hôn buông vào tối
Bởi thiếu em mùa vắng những hoa vàng
Ta thờ thẫn lang thang sầu ly biệt
Bước mệt nhoài tim gánh nặng hành trang
Mây vần vũ khuya dài như nỗi nhớ
Nửa trăng gầy gom bóng tưới đêm thâu
Ai dám bảo mùa đông như sỏi đá?
Sao đêm nay trăng ướt dưới chân cầu?
Chạnh lòng nhớ hồn ai trong khói thuốc
Khô tâm tư băng giá phủ trong lòng
Đêm rơi vỡ những bước buồn vô tận
Gió giật mình, đứng khóc giữa mênh mông…

Lúc Cô Đơn

Lúc cô đơn một mình chân lê bước
Trên lối dài thủa trước đã từng qua
Lạnh vai gày pha lẫn nỗi xót xa
Khi hờ hững người đã yêu tha thiết
Lúc cô đơn mang nỗi đau chì chiết
Chợt âm thầm thấy hối tiếc khôn nguôi
Nhưng giờ đây hạnh phúc đã xa rồi
Theo gió mây về phương trời xa thẳm
Lúc cô đơn chợt bờ môi ướt đẫm
Giận chính mình sao chẳng lắm chặt tay
Để mất rồi lòng mới biết mới hay
Theo thời gian u hoài trong tiếc nuối
Lúc cô đơn mắt ngóng trông mòn mỏi
Nhưng muộn màng lòng khắc khoải chênh chao
Biết tìm đâu hạnh phúc tháng năm nào
Khi tất cả phôi pha vào sương gió
Lúc cô đơn nhớ về ngày xua đó
Nơi đã từng cũng có một tình yêu…

Đêm Cô Đơn

Đêm trở mình làm con tim thức dậy
Vẩn vơ hoài theo dòng chảy thời gian
Nỗi nhớ em đeo đẳng suốt đêm tàn
Em nơi ấy chắc giờ này yên giấc.
Trăng hạ tuần rớt đầu non vàng vọt
Gió âm thầm trên đường vắng đêm hoang
Đêm thẫm đen như vết mực loang
Cứ kéo dài tưởng chừng như vô tận.
Muốn gửi em một dòng tin nhắn
Nhưng ngại ngần làm thức giấc đêm xuân
Mình ta thôi tâm sự với cô đơn
Là tri kỷ chưa một lần phách lối.
Dù ngoài kia vui như ngày hội
Khi ta buồn vẫn ở lại bên ta …
Đêm cô đơn vắng bóng người xa
Nhưng yên lòng khi người xa yên giấc.

Bơ Vơ Cô Đơn

Bơ vơ làn gió ban chiều
Lắt lay cánh lá hắt hiu nắng vàng
Người ta mong đợi thu sang
Mùa vui hạnh phúc rộn ràng áo xiêm
Còn người đóng cửa cài then
Mơ về ngày ấy người quen năm nào
Chiều thu quấn quýt bên nhau…
Giờ đây ngó trước trông sau riêng mình.

Buồn Cô Đơn

Buồn riêng nên tự vấn mình
Hỏi xem tri kỉ chung tình cùng ai
Để tôi lạnh lẽo u hoài
Như mưa ngâu nhắn gọi ai bên hè
Trái tim thổn thức nằm nghe
Tưởng như ai đó đang về cùng tôi
Nhớ mong nên dạ bồi hồi
Canh sầu tỉnh giấc đơn côi một mình
Trách sao đêm nỡ vô tình
Để tôi tìm bạn một mình trong mơ

Buồn Nỗi Chông Chênh

Buồn vì một nỗi chông chênh
Người thương không có nên đành bơ vơ
Đi đâu cũng thấy thẫn thờ
Hồn trên mây khói vật vờ lang thang
Trách sao phận số bẽ bàng
Trời se duyên kiếp phũ phàng quá đi
Đêm nghe tiếng dế thầm thì
Mà thương thân phận chẳng gì đẹp tươi
Đêm đêm nước mắt ngậm ngùi
Cầu trời phù hộ con vui chút nào
Cho con thấy ánh dương sao
Dù là giấc mộng len vào trong đêm
Cho con thấy cảnh êm đềm
Như là cơn gió thoảng bên trời chiều
Cho con thấy cảnh thương yêu
Của người bên cạnh một điều giản đơn
Cho con thôi hết tủi hờn
Dù trong phút chốc con ơn suốt đời!

Chiều Cô Đơn

Chiều thứ bảy tôi về trong đơn lẻ
Nhớ người ta đôi mắt tôi nhạt nhoà
Cho áo trắng bơ phờ chiều thứ bảy
Họ yêu nhau họ mong chiều thứ bảy
Hoàng hôn về họ đón nhau đi
Còn tôi đây lo sợ chiều thứ bảy
Hàng hôn về tôi phải đón Cô đơn

Trên đây, chúng tôi đã chia sẻ đến các bạn những bài thơ buồn tâm trạng đặc sắc nhất. Hãy cùng nhau khám phá và cùng nhau cảm nhận những ý nghĩa sâu sắc của chúng. Dù bạn có chuyện buồn gì nhưng nếu bạn chịu chia sẻ cùng mọi người thì nỗi buồn ấy sẽ qua nhanh thôi. Cảm ơn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi nhé! Thân Ái!

Thơ Hay - Tags: