TOP 99+ bài thơ về mùa đông lạnh lẽo đau thấu trái tim bạn đọc

Mùa đông lại về rồi, cái lạnh của mùa đông đang ngấm dần vào da thịt, càng làm ta nhớ hơn về mùa đông năm nào. Những bài thơ về mùa đông, thơ tình mùa đông buồn với bao cảm xúc về những cơn gió lạnh mùa đông.

Đọc những vần thơ mùa đông lạnh lẽo càng làm em nhớ hơn về hơi ấm của anh, dù cho mùa đông đến thì vòng tay đó, hơi ấm đó càng làm cho trái tim em ấm áp và thổn thức hơn.

Nhưng đông này, chẳng còn anh nữa chúng ta chẳng thuộc về nhau nữa rồi. Gửi đến anh, vần thơ mùa đông nhớ anh để anh biết rằng em yêu mùa đông cũng nhiều như yêu anh vậy.

Nội Dung Chính

1. Top những bài thơ về mùa đông hay nhất

Những bài thơ về mùa đông lạnh lẽo, mùa đông tuyết rơi càng làm cho tâm hồn người trống vắng và cô đơn hơn khi mùa đông đến. Mùa đông đến với những hình ảnh lá vàng rơi, nỗi buồn hiu hắt của lòng người được thể hiện qua những vần thơ thật buồn, thật cô đơn.

Một chiều đông

Chiều nay một chiều đông
Nghe thèm giọt nắng hồng
Thèm một vòng tay ấm
Cho đời bớt mênh mông

Người ơi đông bên nớ
Có nhiều tuyết rơi không
Bên ni đông không tuyết
Chỉ bão tuyết trong lòng

Nhớ về đông năm ấy
Tuyết trắng phủ đầy cây
Trắng như màu áo cưới
Môi mắt nhìn đắm say

Rồi mùa đông lại sang
Cuộc tình lỡ, tan hoang
Tuyết vẫn trắng đầy lối
Trắng, như màu áo tang

Chiều nay một chiều đông
Dù có giọt nắng hồng
Dù có vòng tay ấm
Vẫn nghe buồn mênh mông

Chiều nay, một chiều đông …

NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG

Thơ: Tùng Trần

Đông đã về trên từng con phố nhỏ
Lạnh vai gầy..anh chợt ngó mông lung
Mùa đông xưa ta sánh bước đi cùng
Nhưng đông này..anh lạnh lùng đơn lẻ

Giờ nơi đâu..người yêu xưa nhỏ bé..?
Nhớ em nhiều..anh khoé mắt lệ cay
Bước một mình trên phố vắng chiều nay
Lối đi xưa bổng dài thêm nỗi nhớ

Lạc mất nhau khiến lòng anh trăn trở
Giờ phương nào..em có nhớ anh không..?
Có khi nào..nhớ kỷ niệm mùa đông
Hay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm..??

Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậm
Để đêm về..lệ ướt đẫm bờ môi
Đông đã sang nhưng phố vắng em rồi
Chợt tim anh…bồi hồi bao kỷ niệm

Nhớ đến em..anh nghe hồn tắt lịm
Mất nhau rồi biết tìm ở nơi đâu..??
Anh đớn đau vỡ giấc mộng ban đầu
Để đông sang..anh đơn sầu..cô lẻ…!!

ĐÊM ĐÔNG HOÀI NIỆM

Thơ: Thiên Gia Bảo

Anh nghe nói gió mùa về em ạ
Em có buồn vì mình vắng nhau không
Chiếc khăn gió che chở cả mùa đông
Chỉ một phút nặng lòng đem vứt bỏ…

Chắc bây giờ ở phương trời xa đó
Đã có người thắp lửa sưởi trái tim
Đâu cần anh mà trông ngóng mong tìm
Thứ đã cũ của một thời xa vắng…

Khi tâm hồn như dòng sông phẳng lặng
Ái ân chìm xuống tận đáy đại dương
Đông có mang băng giá cũng vô thường
Bởi trái tim đâu còn niềm cảm xúc…

Phải cố quên đi những gì đã mất
Để niềm đau như cơn gió thoảng buồn
Cuộc sống mới có lẽ sẽ vui hơn
Khi tình yêu chẳng còn là tất cả…

Em ấm êm bên một người xa lạ
Anh cũng đành chấp nhận bị lãng quên
Phận kiếp chẳng cho hai đứa nên duyên
Thì chúc em muôn đời luôn hạnh phúc…

Nếu đau thương làm anh thêm nghị lực
Sống vững vàng bước tiếp đến ngày mai
Vùi chôn đi xóa bỏ những u hoài
Hãy xem như mình chưa từng…em nhé…

Rồi anh cũng phải đứng lên mạnh mẽ
Trút muộn phiền đối diện với chính anh
Nam tử hán không được quá lụy tình
Khi người ta đã thay lòng đổi dạ.

MÙA ĐÔNG VÀ NỖI NHỚ

Thơ: Bình Minh

Tôi nhớ mãi mùa đông ba năm trước
Lạnh đầu mùa em cất bước ra đi
Xứ xa kia để tìm kiếm những gì
Người ở lại thêm vì bao luyến nhớ

Gió Đông lạnh làm tâm hồn trăn trở
Anh quay về bên gác nhỏ buồn tênh
Và từ đây sao bỗng thấy bồng bềnh
Anh cảm thấy lòng mình như hoang tưởng

Ở xứ xa ta định hình chung hướng
Gắng lên nào dù gió chướng xôn xao
Ngày cách xa bên nỗi nhớ thét gào
Bên nhau nhé! Hôm nào em trở lại

Mùa Đông đến khi ta còn hoang hoải
Kỷ niệm nào còn mãi với mùa đông
Ngày hợp hôn vui hạnh phúc bên chồng
Còn đọng mãi nỗi lòng khi xa vắng..

ĐÔNG VỀ

Thơ: Lê Ngọc

Sáng thức giấc thấy trời se se lạnh
Mới hay thu đã tránh để đông về
Chợt giận mình sao nửa tỉnh nửa mê
Thời gian qua mà chẳng hề nhìn lại !

Chỉ mải miết đắm chìm trong hoang hoải
Ngắm mùa thu vàng lá trải trên đường
Thả tâm hồn phiêu lãng với mùa thương
Mà đâu biết má hường em nhạt nắng !

Ngồi nơi đây một mình nơi quán vắng
Ly cà fe từng giọt đắng rơi rơi
Góc thân quen giờ đây vắng một người
Lại nuối tiếc thưở đôi mươi khờ dại !

Phố ngày xưa khắc đậm sâu tim mãi
Nhìn dòng người qua lại dáng thân quen
Từ sáng mai cho tới lúc lên đèn
Lại lê gót tìm chút men cay đắng !

Ta tìm mãi một bến bờ phẳng lặng
Nơi ngọt ngào không đắng mặn bờ môi!

VỀ ĐI ANH

Thơ: Thanh Hiếu

Em lạnh rồi giờ anh ở nơi đâu
Có về nối lại nhịp cầu dang dở
Bao đông đến lời hẹn thề đã lỡ
Đêm tàn canh buồn vô cớ tim gầy

Anh hãy về mình cùng ngắm áng mây
Bồng bềnh gợn giữa trời đầy nắng gió
Chút e thẹn làm má em hây đỏ
Nụ hôn nồng ai đó đặt bờ môi

Tháng mười sang kìa đông ghé thật rồi
Em muốn được ngồi bên anh thủ thỉ
Kể ra hết những gì lòng đang nghĩ
Bao chờ mong âm ỉ dấu yêu à

Thu cúc vàng cũng mấy độ đi qua
Tim trăn trở bao nhiêu là nỗi nhớ
Trời ban tặng cho hai mình duyên nợ
Về đi anh xin người chớ chần chừ.

ĐÔNG NHỚ

Thơ: Hoàng Yến

Đông về rồi…em lạnh quá anh ơi
Lạnh trong tim hơn ngoài trời buốt giá
Đông vắng anh …mùa đông buồn bã quá
Nhìn nơi nào cũng trống trải …cô đơn

Đông về rồi…nỗi nhớ bỗng nhiều hơn
Gối chăn êm …sao đêm dài khó ngủ
Nhớ da diết một mùa đông đã cũ
Một cái xiết tay cũng đủ ấm cả đông dài

Đông lạnh về …em thao thức nhớ ai
Trách mùa đông sao cứ dài đằng đẵng
Không có anh …mùa đông không có nắng
Chẳng gì lấp đầy nỗi trống vắng trong em

Anh đi rồi….em giá buốt trong tim
Đông dài quá …biết tìm đâu hơi ấm
Em cô đơn dưới bầu trời cao rộng
Mất anh rồi…em ghét cả mùa đông.

ĐÔNG LẠNH

Thơ: Hoàng Yến

Đông về rồi …anh có thấy lạnh không
Có buồn không …khi nhìn trời u ám
Hay tình chết rồi…lòng sẽ thành vô cảm
Chẳng thấy não nề khi gió lạnh …đông sang

Anh nhớ không…duyên mình đã lỡ làng
Ta xa nhau …từ mùa đông năm ấy
Bao đông rồi…mà vẫn đau biết mấy
Khi gió lạnh về …mưa bụi cứ rơi rơi

Gió đông về …lòng em cứ chơi vơi
Cơn gió vô tình cứ nhắc hoài …thủa ấy
Chẳng thể gom được nắng mùa hè bỏng cháy
Để đông về …đừng lạnh lẽo cô đơn

Tình cũ rồi…chẳng dám trách dám hờn
Trách cơn gió …cứ vô tình gợi nhớ
Gió đông ơi …đã chẳng mong gặp gỡ
Mùa đông này ….đừng lạnh nữa được không.

2. Chọn lọc những bài thơ về mùa đông Hà Nội đặc sắc

Mùa đông Hà Nội mang vẻ đẹp rất riêng: một vẻ đẹp lãng mạn, nên thơ. Cũng chính vì lẽ đó, đây là nguồn cảm hứng bất tận cho thi ca, nhạc họa. Đã có nhiều tác phẩm bất hủ viết về mùa đông Hà Nội mộng mơ. Sau đây là những bài thơ về mùa đông Hà Nội hay nhất.

Em về Hà Nội mùa đông

Em về Hà Nội mùa Đông
Hồ Tây chiều xuống mênh mông lững lờ
Từng con phố nhỏ nên thơ
Mùi hương hoa sữa thẩn thờ đắm say

Em về Hà Nội chiều nay
Cây bàng lá đỏ rơi đầy lối qua
Tiếng chuông Trấn Vũ chiều tà
Vọng lên từng nhịp ngân nga xao lòng

Em về Hà Nội … thầm mong
Nhìn đôi bờ bãi sông Hồng uốn quanh
Bạt ngàn in một màu xanh
Lung linh như một bức tranh tuyệt vời !

Em về Hà Nội thăm chơi
Ba Đình buổi sáng tiết trời lạnh se
Bâng khuâng em lắng tai nghe
Chim ca bướm lượn bốn bề bình yên

Em về Hà Nội linh thiêng
Ngàn năm văn hiến đất hiền địa linh
Thủ Đô cổ kính thanh bình
Em về gởi những cảm tình nơi đây.

Toàn Tâm Hòa

Nhớ kỷ niệm chiều đông

Con phố nhỏ giờ đây lặng lẽ
Nét u buồn điểm nhẹ màu mây
Nhớ thương một thủa đong đầy
Hàng mưa nắng tỏa còn đây nỗi lòng

Từng kỉ niệm chờ mong sống mãi
Giữa Hồ Gươm biển ái nghiêng thuyền
Tháp rùa cũng tỏ tình duyên
Hai người nguyện ước, trăm miền mãi mơ

Cơn gió lạnh xô bờ vẫy gọi
Nụ hôn nồng khẽ gói tình ta
Áng mây nặn vẽ căn nhà
Ngày đêm hạnh phúc, rời xa cõi buồn

Đông ngập lối tình tuôn ảo não
Đám sương mù giả tạo đường đi
Bỗng nhiên bỏ lại xuân thì
Lòng anh vẫn đó tình si mặn mà

Ngày giã biệt lời ca héo rủ
Mộng tàn phai lối cũ Hà Thành
Dẫu rằng chẳng hận trời xanh
Đôi lần trách hỏi không đành vậy sao

Giờ trở lại ai nào đã thấy
Ngỡ người yêu sống dậy quay về
Chỉ cần một kiếp hoài mê
Mong rằng giữ trọn câu thề thủa xưa.

Dương Anh Dũng

Quên rồi mùa đông

Anh ra thăm Hà Nội một chiều đông
Trời không lạnh nắng vẫn hồng góc phố
Nắng Sài Gòn đi theo cùng anh đó
Hay là mùa thu thương nhớ quay về

Hà Nội mùa đông thường lạnh tái tê
Chiều mùa đông buồn não nề gió bấc
Đêm đông lạnh khiến ai thường thức giấc
Giấc mơ buồn từng cung bậc nhớ thương

Cây me già mang nỗi nhớ vấn vương
Kỷ niệm xưa bên góc đường ngày ấy
Em đưa bàn tay cho anh nắm lấy
Hiểu nhau rồi mà sao thấy vẫn run

Về thủ đô mà anh vẫn thấy buồn
Dù không gió không mưa tuôn dâu bể
Hình như vắng em Hà Nội buồn như thế
Nghe tiếng côn trùng như thể khóc tình xưa

Xa Hà Thành em đã muốn về chưa
Anh vần còn chừa cho em góc nhỏ
Dù đi xa về đây anh vẫn nhớ
Nhớ góc đường nhớ hơi thở mùa đông.

Nguyễn Đình Huân

Đêm đông Hà Nội

Đêm Hà Nội một mình lê bước
Đường phố kia xuôi ngược bao người
Từng hàng cây vẫn xanh tươi
Ánh đèn góc phố nụ cười tìm đâu

Nơi quán cũ mi sầu trong cảnh
Chén trà đêm giá lạnh riêng mình
Hỏi trời đất cũng lặng thinh
Dừng chân quán cóc tội tình chi đâu

Hoàng Quốc Việt đêm sầu rộn rã
Riêng tôi thì rất lạ làm sao
Có ai nhớ đến tôi nào
Chợt nghe dạ xót tiếng rao bên đường

Từng dòng chảy về phương nào đó
Chiếc lá buồn trước ngõ lối đi
Màn đêm xé toạt những gì
Mà tôi cất dấu trên mi hôm nào

Người thiếu nữ má đào môi thắm
Bước đi từng bước chậm nơi đây
Có đôi trai gái sum vầy
Nhìn hai người nắm bàn tay nhau về

Ôi con phố bên lề tôi đứng
Có mấy người lòng cũng giống tôi
Chén trà nóng cũng lạnh rồi
Đông về phải lạnh ừ thôi một mình.

Hoa Cỏ May

Chớm đông rồi nàng thu đó ơi

Hà nội đã chớm đông rồi em ạ
Cây khô cành vài chiếc lá xác xơ
Hàng ghế đá góc công viên đợi chờ
Bóng dáng ai thuở ngây thơ qua lại

Áo thướt tha tóc cài hoa tím dại
Má ửng hồng nét con gái hồn nhiên
Nụ cười xinh hằn đôi núm đồng tiền
Ánh mắt ấy màu đen huyền lúng liếng

Ghế công viên còn chênh chao xao xuyến
Huống hồ anh chẳng lưu luyến là sao
Vườn thượng uyển vô tình lạc lối vào
Anh chìm đắm trong chiêm bao dị mộng

Như mùa đông giữa thu buồn lạc lõng
Ngất ngưởng say mong ngóng đến bên nàng
Thu đừng đi để đông lại sang trang
Khiến tim ta phải xa nàng mãi mãi

Đông chỉ đem cái lạnh sầu tê tái
Gợi luyến thương tình cô gái mùa thu.

Triệu Phú Tình

Bơ vơ

Em về Hà Nội đầu đông
Tìm hoài niệm cũ để lòng bớt đau
Tình riêng ngày ấy ngọt ngào
Nay em đơn bóng nát nhàu tâm can

Dệt chi duyên kiếp lỡ làng
Chờ chi người đã vội vàng quay lưng
Lỡ duyên nên má thôi hồng
Môi thôi tươi thắm khi lòng đớn đau

Lại đi về lối không nhau
Tay buông không nắm mà sao dạ sầu
Nhìn anh như buổi ban đầu
Để lưu giữ mãi ngày sau em về

Gặp người hờ hững tái tê
Tim đau quặn thắt nặng nề bước chân
Đưa tay chạm bóng ngại ngần
Anh đi xa khuất bần thần xót xa

Chợt nghe rưng rức vỡ òa
Lạnh lùng đông đến chỉ ta ngậm ngùi
Một mình trên phố chơi vơi
Nàng đông lạnh giá bởi người vô tâm.

Quý Phương

Hà Nội bước sang đông

Hà Nội giờ này đã bước sang đông
Mưa phùn bay ướt đầm trong kẽ lá
Những dòng người cứ bước đi vội vã
Một mình anh bước thong thả ven hồ

Hà Nội chiều đông nửa thực nửa mơ
Sương mù giăng giăng tím mờ con phố
Anh chợt nghe tiếng chuông nhà thờ đổ
Đưa anh quay về thuở đó xa xưa

Bên Hồ Tây ngày ấy gió bấc lùa
Nắm tay em anh đón đưa hôm sớm
Bên vỉa hè nghe mùi thơm hương cốm
Em tươi cười nhận bó lớn cúc chi

Nắm tay em anh chẳng nói câu gì
Em bẽn lẽn ta ôm ghì thắm thiết
Mùa đông trôi qua chúng mình giã biệt
Em đi rồi anh chỉ biết đắng cay

Em có biết không anh đã về đây
Đi lang thang bên Hồ Tây lộng gió
Thèm một vòng tay ấm êm ngày đó
Mơ đi bên mình cô gái nhỏ là em.

Nguyễn Đình Huân

Nhớ mùa đông Hà Nội

Em luôn nhớ một mùa đông Hà Nội.
Chiều hoàng hôn ánh mắt vội tìm nhau.
Ngỡ như là làn gió lướt qua mau.
Mà xao xuyến mà bâng khuâng đến lạ.

Đáy tâm hồn sóng cồn như biển cả.
Lòng đại dương lại cuồn cuộn ước ao.
Mong thời gian ngưng đọng ánh mắt trao.
Mãi ngập ngừng lời yêu không dám ngỏ.

Sáng đầu đông hôm nay trời trở gió.
Những giọt buồn ngấm cái lạnh se se.
Em thổn thức nhớ hơi ấm cận kề.
Lời thì thầm ngọt ngào êm êm dịu.

Mây ngẩn ngơ hình như đang nũng nịu.
Mặt ỉu sìu trốn sau dãy núi cao.
Để cô gió ra oai cứ ào ào.
Chẳng ngại ngần làm yêu thương ướt sũng.

Em lại mong có anh bên làm nũng.
Để bắt đền vuốt mái tóc ướt mưa.
Rồi nhõng nhẽo lời nhung nhớ lưa thưa.
Em ứ thèm chơi với anh nữa nhé.

Anh gật đầu và mỉm cười khe khẽ.
Dang vòng tay xiết chặt một nụ hôn.
Tim thình thịch những nhịp đập bồn chồn.
Em yêu anh – một mùa đông Hà Nội.

Mạc Phương

3. Chùm thơ tình mùa đông nổi tiếng nhất

Những bài thơ tình mùa đông nổi tiếng nhất là những bài thơ tình mùa đông nhớ anh đến da diết cháy bỏng. Những hạt tuyết mùa đông rơi, như chính giọt nước mắt của người con gái rơi vì nhớ anh, nhớ người tình mùa đông thuở nào.

Thơ tình mùa đông 

Bài thơ tình tôi viết giữa đêm đông
Vào khoảng trống đầy mông lung lạnh giá
Câu yêu thương lạc trên miền đất lạ
Chẳng đến được người đã qúa xa xôi ?

Muốn gửi về đâu tha thiết đôi lời
Tôi chỉ biết nhìn sương trời giăng trắng
Tìm ánh sao đông trên dòng sông lặng
Lạnh tiếng thở dài sầu lắng tâm tư

Đông đã về se sắt những trang thơ
Tình đã mất, cả đời mơ nuối tiếc
Còn lại thôi chút ân tình cách biệt
Rầu rĩ cuộc đời, oán kiếp đơn côi

Bài thơ tình tôi đang viết cho tôi
Cơn gió lạnh cuốn rời xa mơ ước
Đến nơi nao nếu người em thấy được
Xin hãy động lòng, dừng bước tâm giao

Tôi vẫn yêu em như những ngày nào
Nghe ký ức thường dâng trào khao khát
Hoài niệm tiếng yêu làm sao lạnh nhạt ?
Nhung nhớ tràn đầy, Đông hát ai nghe ?

Từ độ em đi tâm trí nặng nề
Thơ tôi viết em đâu hề xao xuyến
Như dòng sông nước vẫn xuôi về biển
Thương nhớ dụm dành… lại tiễn ra khơi

Mùa đông này lạnh lắm anh biết không ?

Mùa đông này lạnh lắm anh biết không
Em tự choàng khăn, tự đan áo ấm
Tự pha tách trà, ngồi nhìn ra phố
Hơi ấm nồng, đỡ rét đôi bàn tay

Mùa đông này lạnh lắm anh biết không
Gió rét run đôi bờ vai em nhỏ
Tấm áo len cũng không ngăn được gió
Len lỏi vào rét buốt cứa ngang da

Mùa đông này lạnh lắm anh biết không
Khi phố xá đông người chen nhau nhộn nhịp
Tay nắm tay và mắt nhìn ấm áp
Có đôi mắt nào vẫn dõi theo em?

Mùa đông này lạnh lắm anh biết không
Khi khắp nơi rộn ràng chờ đón tết
Khi đèn giăng đủ màu và hoa tràn khắp lối
Em lặng lẽ đi về trên con phố mình em

Mùa đông này lạnh lắm anh biết không
Em tự choàng khăn, tự đan áo ấm
Tự pha tách trà, ngồi nhìn ra phố
Hơi ấm nồng, đỡ rét đôi bàn tay

Mùa đông này ngồi ước mùa đông sau
Gió mùa sang không mang theo hơi buốt
Được tựa vào bờ vai ai ấm áp
Được vỗ về, không phải đơn côi…

Thơ tình mùa đông 1

Bài thơ tình tôi viết giữa đêm đông
Vào khoảng trống đầy mông lung lạnh giá
Câu yêu thương lạc trên miền đất lạ
Chẳng đến được người đã qúa xa xôi ?

Muốn gửi về đâu tha thiết đôi lời
Tôi chỉ biết nhìn sương trời giăng trắng
Tìm ánh sao đông trên dòng sông lặng
Lạnh tiếng thở dài sầu lắng tâm tư

Đông đã về se sắt những trang thơ
Tình đã mất, cả đời mơ nuối tiếc
Còn lại thôi chút ân tình cách biệt
Rầu rĩ cuộc đời, oán kiếp đơn côi

Bài thơ tình tôi đang viết cho tôi
Cơn gió lạnh cuốn rời xa mơ ước
Đến nơi nao nếu người em thấy được
Xin hãy động lòng, dừng bước tâm giao

Tôi vẫn yêu em như những ngày nào
Nghe ký ức thường dâng trào khao khát
Hoài niệm tiếng yêu làm sao lạnh nhạt ?
Nhung nhớ tràn đầy, Đông hát ai nghe ?

Từ độ em đi tâm trí nặng nề
Thơ tôi viết em đâu hề xao xuyến
Như dòng sông nước vẫn xuôi về biển
Thương nhớ dụm dành… lại tiễn ra khơi

Sửa soạn cho mùa đông

Một chút gió đêm nay cho đủ rét
Những đường thơm thôi lá cũng đừng vàng
Ở trên sao sáng để em sang
Đôi cánh lớn đáp qua lòng cửa mở

Hương của cỏ và độ nồng hơi thở
Sẽ lên cao làm lửa ở trong hồn
Như que diêm phải cháy những đầu hôm
Cho sợi khói thản nhiên vào đôi mắt

Đừng vội biết vì sao mà ngơ ngác
Khi tôi về vầng trán cũng mưa bay
Đừng vội đau, dù khẽ, ở bàn tay
Khi trí nhớ vẫn còn nguyên tha thiết

Mùa dông tới làm sao em biết
Những hàng cây trở gió đến lạnh lùng
Chắc buổi chiều mái tóc cũng mưa giông
Đường đi học thênh thang loài mây rớt

Và buồn tự ngàn xưa đâu đã hết
Khi vô tình gọi lại tuổi tên người
Tuổi mười lăm, tên đẹp tựa chiều phai
Hồn vắng lặng mà nghe như đã khắp

Một chút núi của bầu trời xa tắp
Soi bóng về thềm cửa cũ màu xanh
Em có nghe rất khẽ ở bên mình
Sương mới rụng về hồn lơ lửng cánh

Một chút gió cho đêm nay vừa lạnh
Tôi bắt đầu sửa soạn đón mùa đông
Em có nghe lửa ấm ở trong lòng
Hương lạ chết, và cây kia rũ xuống

Thơ tình mùa đông 2

Muốn gửi tới em thật nhiều trong đêm giá
Mỗi vần thơ tựa sóng cả trào dâng
Đêm có buồn tình biết có hay không ?
Anh chỉ thấy một lòng yêu em mãi.

Gửi về Em dáng chiều trôi chầm chậm
Khói Sương rơi giăng trắng nỗi niềm tư
Xe lạnh lòng làm nỗi nhớ âm u
Đêm dần xuống chiều dường thêm lưu luyến
Gửi về em niềm thương trong gió quyện
Mang tâm tư bao xao xuyến nghẹn ngào
Khóm Trúc reo mình cùng gió lao xao
Nghe cảm xúc thầm dâng trào rung động

Gửi về em cả trời mơ mở rộng
Ôm yêu thương ,ôm niềm nhớ vô trong
Khát vọng nào ôm mãi nỗi chờ mong
Ôm hình bóng ôm em vòng tay ấm

Gửi về em dáng chiều trôi rất đậm
Cả không gian bưng phủ kín nhớ thương
Căn phòng buồn ăm ắp những vấn vương
Đầy ứ đọng bốn bức tường lạnh lẽo

Gửi về em niềm vui buồn đan chéo
Như mây bay, nhờ gió thổi vu vơ
Gió mơn man niềm thương nhớ mong chờ
Mây hờ hững,hững hờ trôi không bến

Gửi về em những tâm tình chợt đến
Máu rồn sôi,ứ nghẹn nhói con tim
Hạnh phúc dâng trào thổn thức đêm đêm
Ôi khao khát,khát em men tình ái

Gửi về em một tình yêu mãi mãi
Như dòng sông đầy ắp bốn mùa thương
Như cuộc đời vẫn tha thiết uyên ương
Như bờ cát vấn vương người in dấu

Gửi về em khát khao hằng nung nấu
Cho Đông qua, Xuân,Hạ tới Thu về
Em yêu ơi niềm mơ ước đam mê
Tình vĩnh cửu vẫn không hề đổi khác

Gửi về em một con tim mộc mạc
Một đơn xơ,một cảm xúc chân tình
Một linh hồn một ngọn nến lung linh
Một niềm nhớ một bóng hình hơi ấm

Gửi về em nụ hôn nồng sâu đậm
In bờ môi,in ánh mắt nụ cười
In ngọt ngào in giọt lệ tan rơi
In cảm giác in bồi hồi ngây ngất

Gửi về em mối tình anh rất thật
Rất thật lòng và rất đỗi yêu em!

Thơ tình mùa đông 3

Mùa Đông này anh sẽ đến bên em,
ở trọn 90 hôm không đêm nào bỏ vắng,
ngày đi làm, tối tắm xong mang tặng,
tất cả thân này em sở hữu hết mùa Đông.

Không như xưa em chỉ ngắm lửa hồng,
rét thấu xương khi mỗi mùa Đông tới,
càng yêu anh em càng chờ càng đợi,
càng lạnh lòng dù cạnh lửa than khô.

Thôi từ nay anh gác bỏ cơ đồ,
về bên em cho Đông dài bớt rét,
để tình yêu hai ta bùng khét lẹt,
trả nợ bao ngày em nhóm lửa nướng tim.

Anh sẽ về ngay để em khỏi phải tìm,
khỏi phải lo dập dình bên hàng xóm,
đông năm nay em cứ sử dụng anh cho đến khi quắt khọm,
anh sẵn bằng lòng bù cái thiệt em xưa.

Không biết năm nay trời rét nặng hay vừa,
có tuyết kèm theo hay chỉ là gió buốt,
dù rét sâu anh thề không hề tuột,
ôm chặt cả người từ chán xuống gót chân em.

Đông năm nay em sẽ hết bõ bèm,
có anh về cùng em chia hơi lạnh,
kể từ nay Đông về anh không tránh,
ấp ủ hết mùa tan rét mới lại đi.

Anh sẽ về viết tiếp tháng 12

Anh sẽ trở về tháng 12
Để mùa đông chẳng tần ngần bên hiên cửa
Ngày chẳng xa và đêm qua chẳng vội
Anh sẽ về viết tiếp tháng 12.

Anh sẽ trở về tháng 12
Để được ôm vai gầy áo mẹ
Nghe những lời ru ầu ơ thủa bé
Khúc ca dao cổ tích nhiệm màu

Anh sẽ về con đường đôi lứa đợi chờ nhau
Mãi chạy dài trong tận cùng kí ức
Về một mùa hoa cải bên sông
Có cô gái đợi ai chưa lấy chồng

Anh sẽ về ngang ngõ mùa đông
Để tìm về thời ấu thơ trẻ dại
Buổi chiều hôm ngóng trông mẹ đầu ngõ
Dáng liêu xiêu, mong manh tấm áo sờn

Anh sẽ về để cảm nhận chút cô đơn
Tìm thấy mình trong bộn bề nỗi nhớ
Nỗi nhớ thời gian trong từng hơi thở
Để hiểu thế nào là hạnh phúc, niềm vui

Anh sẽ trở để tìm lại bấy nhiêu thôi
Của một thời, ai đi rồi tiếc nuối
Để viết về những bộn bề kí ức
Anh sẽ về để viết tháng 12.

Phạm Ngọc Giao

4. Những bài thơ về mùa đông buồn, lạnh lẽo, cô đơn

Những bài thơ về mùa đông buồn miêu tả cảm xúc khi bắt gặp những hạt tuyết mùa đông lạnh lẽo rơi xuống. Những đêm mùa đông bên cửa sổ ngồi ngắm tuyết rơi, cảm nhận cái hơi lạnh mùa đông, càng làm tăng thêm nỗi nhớ người yêu, người tình mùa đông.

NHỮNG CHIỀU ĐÔNG

(Hồ Công Tâm)

Thu quyện trôi theo những mặn nồng
Rồi đây là những buổi chiều đông
Hỡi ơi nao nức đêm hò hẹn
Giây phút êm đềm lúc ngóng trông
Người ở chân mây xa bến nước
Thuyền ra cửa biển bỏ dòng sông
Chiều đông rét mướt chờ ai nữa
Bếp lửa tro tàn, em biết không?

NHỚ MÙA ĐÔNG NĂM CŨ

Đông lại về một lần nữa đó anh
Còn đường xưa giờ đã thành dĩ vãng
Phố không anh trời vẫn xanh màu nắng
Chỉ nơi này im lặng gót chân ai

Đông lại về nơi góc phố chiều phai
Chạng vạng mây trôi vệt dài lạnh lẽo
Đông năm nay tim hồng xưa khô héo
Rũ rượi nhìn một nẻo vắng xa xôi

Anh…. Trả em về lối cũ đứng chung đôi.

MÙA ĐÔNG ƠI

Thơ: Trần Quang Mới

Mùa Đông sang nhìn chiếc lá úa vàng
Gom kỷ niệm hai hàng cây liễu rũ
Khoảnh khắc ấy con tim hoài ấp ủ
Bờ môi hồng quyến rũ những đắm say

Lòng chênh chao tình chưa được tỏ bày
Em đã vội đắm say bên tình mới
Để anh mãi ôm nỗi sầu đứng đợi
Tim hao gầy vời vợi những xót xa

Còn lại đây anh với bóng chiều tà
Tình dang dở ngày qua còn hơi ấm
Lời nguyện ước chiều kia sương ước đẫm
Có ai ngờ vừa ngấm đã biệt ly

Chữ nợ duyên nó cũng thật lạ kỳ
Chẳng tao ngộ người đi chưa về nữa
Để tim mãi khắc vào thêm vết cứa
Duyên lạc đường chọn lựa cũng bằng không.

Tuyết rơi

Tuyết từng mảnh rơi rơi
Biết làm gì em ơi,
Khi lỡ mến em rồi
Sao mỉm cười xa xôi?

Tuyết đang mải mê rơi
Trắng xóa cả hồn tôi
Thêm một lần lạc lối
Dấu chân em tuyết bôi

Tuyết vẫn rơi và rơi
Tuyết hôn đỏ đôi môi
Có một lần em hỏi,
Xa xôi có tuyết rơi?

Tuyết rơi mãi không thôi
Mịt mù lắm tuyết ơi!
Bao giờ ngưng tuyết hỡi?
Tuyết có nhớ em tôi?

Tuyết vẫn rơi rơi rơi
Trong tuyết em bảo tôi,
Ước ao sao có một
Kiếp nào làm tuyết rơi…

Tôi, bông tuyết rơi rơi
Chơi vơi chốn xa xôi
Em đâu rồi em hỡi?
Bông tuyết nào đang rơi?!

Gió bấc

Gió bấc mang về nỗi nhớ nhung,
Bờ lau xơ xác dưới mưa phùn,
Nước tràn sông rộng, thuyền không bến,
Lòng gởi chăn bông vẫn lạnh lùng.
Khi bóng hoàng hôn giục én bay,
Hương buồn man mác lướt qua cây,
Có ai nghe thấy gì trong gió?
Cả một thời xưa đọng ở đây.
Hồ Văn Hảo

CÓ LẠNH KHÔNG EM

Thơ:Lê Hoàng
Đông nức nở mưa phùn giăng khắp lối
Gió khẽ vờn đưa nỗi nhớ chênh chao
Nơi xứ xa giá rét có tràn vào ?
Có thấy lạnh ? Có âu sầu thấp thỏm ?

Chiều lặng lẽ ! Trúc run run từng khóm
Áng mây buồn vội rón rén trôi qua
Chẳng giống khi ghé chải mượt tóc ngà
Gieo mưa xuống xót xa bờ hiu quạnh.

Dấu yêu hởi ! Phương này anh đã lạnh
Rét choàng ôm khiến cảnh tái tê sầu
Anh một mình ! Hoài mãi nhớ về nhau
Muốn bên cạnh tâm đầu xua giá buốt

Dấu yêu hởi ! Nỗi niềm thương quặn ruột
Lo nàng mưa ..vội chuốt những ưu phiền
Rét lạnh về… làm thổn thức con tim
Đêm buông xuống ! Nơi miền quê nhung nhớ.

Anh muốn đốt.. cháy tim hồng ngọn lửa
Tình nồng nàn chất chứa quyện vào nhau
Dù thế gian có trắc trở thế nào
Anh nguyện sẽ ..gửi trao về em mãi !

LẠNH

Thơ : Cao Hằng
Lạnh rồi anh em nhớ lắm bàn tay
Anh ủ ấm cho những ngày đông giá
Suốt mùa đông ta bên nhau vội vã
Nhưng giận hờn nay tất tả trôi xa.
•••
Đông về rồi em nhớ quá anh ơi
Chân lẻ bước về cuối trời buốt giá
Cơn mưa khuya rủ nhau về tất tả
Còn lại gì em trống vắng ngày qua.

Em nhớ mùa đông năm ấy đôi ta
Gió vẫn quất liên hồi cây mệt lả
Hạnh phúc bên anh giờ chia đôi ngả
Lạnh bàn tay buốt giá quá anh à.

Trên đây là những bài thơ hay nhất về mùa đông được chúng tôi tuyển chọn và sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau. Hi vọng sẽ mang đến những cảm xúc đặc biệt nhất cho độc giả yêu thơ. Những bài thơ tình mùa đông ấm áp và cô đơn với biết bao cảm xúc, tâm trạng. Mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm, càng làm cho nỗi nhớ anh, nhớ người yêu nhiều hơn.

Thơ Hay - Tags: